Xin lỗi, không sao đâu, không vấn đề gì. Được rồi. Người Tàu lúc nào cũng đông. Lần nào cũng vậy, luôn có rất nhiều người Tàu. Và mỗi lần đến lượt người Tàu, tôi lại ăn mặc rất đẹp. Thật ngại quá! Chào mọi người. (Kính chào Ngài!) Hồi nãy tôi mặc đồ rất dày. Nhớ không? (Dạ nhớ.) Tại vì lúc đó ít người. Tại vì lúc đó ít người Giờ phải cởi bớt đồ ra. Nóng quá! Được rồi, tốt. Quý vị muốn làm gì? Nếu tôi ngồi như vầy, mọi người thấy được tôi không? (Dạ thấy.) Cái đó bị… (Bị cây che rồi.) Những người bị cây che thì làm sao đây? Sau tấm rèm có gì vậy? Bị chắn hả? (Dạ là tường.) Tường. Trời ơi. Người Tàu sao mà đông quá vậy? Tôi biết làm sao giờ? Phải làm sao đây? Được rồi. Quý vị tính làm gì? (Dạ nhìn Sư Phụ.) Được rồi. Vậy thì tiện rồi ha. Vậy thì được rồi.
Có ai có câu hỏi nào cấp bách mà nếu không hỏi thì sẽ chết liền không? Chắc chắn là có rồi. Người Tàu mà hỏi gì, thì toàn là chuyện “sống chết” không à. Không hỏi thì họ sẽ chết, mà họ hỏi thì tôi sẽ chết. Người Đài Loan (Formosa) hả? (Phía trước là người Đại Lục, phía sau là người Đài Loan (Formosa).) Phía trước là người Đại Lục. Phía sau là người Đài Loan (Formosa) Tuyệt. Hồi tôi ở đó, họ toàn nói tiếng Đài Loan (Formosa). Nói tiếng Phúc Kiến Đài Loan (Formosa), tiếng địa phương Đài Loan (Formosa), làm tôi rối loạn, cảm thấy ngại quá chừng.
Từ đâu ở Trung Quốc? (Dạ Bắc Kinh.) (Dạ Quảng Châu.) Từ Bắc Kinh? (Dạ Giang Tô.) Ồ, tuyệt quá! (Dạ từ Thụy Điển.) Thụy Điển. Từ Thụy Điển thì dễ. (Dạ Phố Tây, Thượng Hải.) Thượng Hải. (Dạ Tô Châu.) (Dạ từ Panama.) (Dạ từ Vũ Hán.) Vũ Hán. Ôi, xa quá. (Dạ từ Tô Châu.) Tô Châu. (Dạ Panama.) Panama. Tôi đang hỏi người Trung Quốc đại lục đó. (Sư Phụ, con đến từ Đại Liên.) Bắc Kinh hả? (Dạ Quảng Tây.) (Dạ Đại Liên.) Quảng Tây. (Dạ từ Bắc Kinh.) (Dạ Đại Liên.) Bắc Kinh. (Con cũng đến từ Quảng Tây.) (Dạ từ Hà Nam.) Quảng Tây. (Dạ Bắc Kinh.) (Con đến từ Hà Nam.) Hà Nam. Bắc Kinh. (Dạ Bắc Kinh.) (Dạ Đại Liên.) Bắc Kinh. (Dạ Thượng Hải.) (Dạ Quảng Châu.) Thượng Hải. Quảng Châu. (Dạ Đại Liên.) (Dạ Sơn Đông.) (Dạ Liêu Ninh.) Từ đông bắc. (Dạ Liêu Ninh.) (Dạ Đại Liên.) Liên hả? (Dạ, Đại Liên.) (Đông Bắc Trung Quốc.) (Dạ Đại Liên. Đại Liên.) Xa quá, xa quá.
Ồ, làm sao quý vị tới đây được? Đi bộ hả? (Dạ bơi qua.) (Dạ bơi qua đại dương.) (Con bay sang nhà con gái, rồi từ đó mới đến đây. Con gái con lấy chồng ở đây.) Vậy mất bao lâu? (Con gái con đã thọ Tâm Ấn, rồi con gái của nó, cháu gái con, cả vợ con cũng vậy. Còn con thì 70 tuổi mới thọ Tâm Ấn ở đây đó ạ.) Bác ấy nói gì, tôi không hiểu. (Tìm người dịch đi.) Bác qua đây. Bác đi xa vậy rồi, thì lên đây ngồi đi. Bay lên đây. (Có thể lên bục.) Lại đây. Chỗ này còn một chỗ ngồi nè. (Vợ ơi, đến đây.) Vợ bác ấy phải không? (Dạ phải.) À, được rồi. Bác có thể đến đây nếu muốn. Hay là cứ ngồi đó cũng thấy được tôi mà. Ngồi bên đó cũng thấy được. (Đã bảo em lên đây mà, vợ ơi. Qua đây, lên đây đi.) Được rồi, bác còn mang theo nghiệp của bác nữa hả? Ổn chưa? (Cơ hội hiếm ạ.) Tôi biết. Nhưng chỗ vợ bác ngồi cũng gần lắm rồi. Khỏi cần gây bất tiện cho người khác. Có lẽ quý vị nhích qua một chút, rồi bà ấy cũng nhích lại gần hơn một chút. Chỉ một chút thôi. Không thể nhích nhiều quá được. Vì chỗ của chúng ta ở đây chưa bao giờ đủ rộng cả. Đối với những người đến từ Trung Quốc “đại lục”, thì chỉ có “đại lục” mới chứa nổi quý vị. Ở đây tôi chỉ có “tiểu lục” thôi.
Anh đến từ một nơi xa xôi như vậy, có mang quà gì cho tôi không? (Thưa Sư Phụ, con không mang quà, nhưng con có một ý tưởng. Vì con làm việc trên tàu, nên con muốn viết một bài báo.) Công việc gì? (Dạ trên tàu.) (Dạ tàu buôn, tàu buôn.) Rồi sao? (Con gái con thọ Tâm Ấn năm 1995 và có viết thư cho con, nói rằng nếu gặp khó khăn gì, cứ niệm Danh Hiệu Sư Phụ.) Anh đang nói gì vậy? Đó là gì vậy? (Nói chậm thôi.) Không, không, không. Anh đang nói về ý tưởng gì vậy? Hồi nãy anh nói có một ý tưởng hay mà. Một ý tưởng. (Dạ viết một bài báo.) (Con muốn viết một bài báo để đăng trên bản tin.) Được. (Để đăng trên bản tin, nghĩa là… Bản tin nào? (Lúc con gặp bão ở Đại Hàn ạ.) Ờ. Anh thử viết đi. Được rồi, viết đi rồi xem sao. Viết xong, họ sẽ in cho chúng ta đọc.
(Điều kỳ diệu nhất là cầu Sư Phụ xin được bảo vệ. Con liên tục niệm “Thanh Hải Vô Thượng Sư” để được bảo vệ. Nhờ sự bảo vệ của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư, tàu của con đã thoát khỏi nguy hiểm, không bị trôi neo, rồi chúng con bình an vô sự. Sau đó, con có viết thư kể lại cho con gái con biết. Bây giờ con nghĩ…Trong bài viết này… Vì con hào hứng quá nên nói hơi run.) Không sao. (Con đã nghĩ về điều đó lâu lắm rồi, muốn viết để đăng trên bản tin.) Được rồi, được rồi. Anh đã nói rồi. Viết đi. Cứ viết đi. Đừng nghĩ nữa. (Dạ.)
Còn mấy đồng tu khác từ Trung Quốc đại lục, nếu ai có câu hỏi… Để những người từ Trung Quốc đại lục hỏi trước. Nếu muốn hỏi thì giơ tay lên. Nếu muốn hỏi Bà ấy thì giơ tay lên. Người từ Trung Quốc đại lục nhé. (Kính thưa Sư Phụ...) Nói cẩn thận nhe. Tôi là người ngoại tỉnh, không hiểu nổi đâu. (Thưa Sư Phụ, con nhớ Sư Phụ nhiều lắm. Con lớn tuổi rồi. Con thuộc nhóm giữ giới và thọ Tâm Ấn từ năm 1995. Lần này con sang thăm nhà con trai con ở Mỹ. Nó bảo lãnh cho con sang Mỹ thăm thân nhân. Về việc thăm thân nhân, con dự định về nước vào tháng 11 hoặc tháng 12. Rồi khi chúng con đến thăm Trung tâm thiền địa phương, con nghe tin từ một sư tỷ, từ trung tâm – họ đều là những người rất tốt, rất tốt – họ nói rằng tháng 12 Sư Phụ sẽ đến. Con đã đợi đến khi Sư Phụ đến để nhận được gia trì của Sư Phụ. Lẽ ra con phải về rồi. Thế là, con đã hoãn lại. Giờ thì con được gặp Sư Phụ. Đây là lần đầu, nhưng Mắt Trí Huệ của con chưa khai mở.) Chưa khai mở. (Dạ chưa khai mở.) Kỳ lạ ha. Sao Mắt Trí Huệ của bác lại bướng vậy? Không chịu mở. (Con đã nói về điều đó. Bởi vì cháu trai, con trai và con dâu con… Họ cũng đang tu Pháp Môn Quán Âm, cũng là Pháp Môn Quán Âm của Sư Phụ… Sau kể ra thì nó biến mất tiêu.) Không còn nữa. (Dạ không còn nữa.) Bây giờ bác nhắm mắt thiền một lát đi. (Bây giờ ạ?) Ờ. (Dạ vâng.) Nhìn tôi một chút trước đã, rồi nhắm mắt lại. Bây giờ thiền đi. (Thật tuyệt vời. Nhìn mắt của Ngài…) Coi đó. Ngồi gần tôi như vậy, thì phải… Ngồi gần tôi. Được rồi. Ổn rồi. (Dạ vâng.) Ngồi gần tôi như vậy, phải thiền một chút chứ. (Dạ.) Đừng để ý họ hỏi gì. Cứ tập trung vào bên trong.
(Còn một điều nữa ạ. Tâm trí con cứ…) Tâm trí bác. Bác nghĩ nhiều quá. (Tâm trí con… khi con sắp tập trung, tâm trí con lại nhảy ra. Con không hiểu tại sao. Nó cứ phóng ra. Khi con đang nghe thì tai con…) Thôi được, bác nghe thấy gì ở đây? Bác nghe gì bên tai phải? Dạ tiếng “Ôm”, ồ, vậy thì tốt lắm! Bác lớn tuổi vậy mà vẫn lên cao. (Nhưng tai này, tình trạng là… có âm thanh.) Được rồi, tốt. Vậy thì, bác thấy gì ở phía trước? (Con thấy cây thông này, thấy thiên nhân, thấy chư thần. Con có thể thấy tất cả.) Những linh ảnh và cảnh tượng đó… (Do đó, con không thấy Sư Phụ.) Vậy mà bác còn than phiền gì nữa? (Nhưng con không thấy Sư Phụ bên trong.) Được như vậy mà còn nói Mắt Trí Huệ chưa mở. (Dạ. Chưa mở.) Vậy tôi phải làm gì đây? Được rồi. Bây giờ bác nhắm mắt thiền xem Mắt Trí Huệ có mở không. Mấy người khác cũng muốn hỏi. Bác thiền đi. Tôi thật sự mừng cho quý vị. Như vậy đã là tốt lắm rồi. Bác có rất nhiều phước báu. Tôi rất mừng. (Thưa Sư Phụ, con thấy một cây tùng. Theo phong tục xưa của Trung Quốc, người ta gọi là “thọ tỷ Nam Sơn tùng bất lão”.) Đúng vậy. (Vậy là rất tốt.) Rất tốt. Nghe thấy không? Chúng tôi biết cả rồi. Bác ấy sẽ trường thọ. Theo lời ông ấy nói, bác sẽ sống rất thọ. (Dạ. Người ta nói điều này rất hiếm.) Hiếm lắm. Bác đã thấy cây tùng là điềm lành, là cát tường.
Ờ, ở đây. (Kính chào Sư Phụ.) Ờ, chào cô. (Con thọ Tâm Ấn được hơn hai năm rồi. Câu hỏi của con là…) (Thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) của con ổn; con nghe được Âm Thanh. Nhưng thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) thì con có rất ít thể nghiệm. Con có nhiều thể nghiệm bên ngoài, nhưng bên trong không thấy gì…) Rất ít. (Không có thể nghiệm bên trong. Cho nên con luôn nghĩ rằng đó là do nghiệp của con quá nặng.) Không phải. (Ví dụ, con hay suy nghĩ bi quan.) Không, không, đừng vậy. Ăn thêm Vitamin B, B12! B12! Ai mà cảm thấy bi quan thì uống B12 liền. Sau đó sẽ ổn! Không vấn đề gì. Cô có thể nghiệm bên ngoài là tốt rồi. (Con không thấy gì ở đây.) Không sao. Không vấn đề gì. Cô vậy là tốt lắm rồi. Đừng nghĩ lung tung. Đừng mong chờ quá nhiều. Đôi khi, mình không có thể nghiệm bên trong, tại vì tâm trí chưa tập trung. Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) lóe lên rất nhanh, nhưng mình lại ngủ hoặc không để ý thấy. Nhưng ban đêm lúc mình ngủ, nhiều khi có Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Trước khi ngủ nên thiền một lát, rồi từ từ nằm xuống. Vẫn cần giữ sức chú ý nơi Mắt Trí Huệ. Như vậy là suốt đêm mình cũng thiền luôn. Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Làm sao mà không có thể nghiệm? Có thể nghiệm nhỏ rồi lại đòi thể nghiệm lớn. Vừa rồi, người kia thấy nhiều như vậy mà còn nói: “Mắt Trí Huệ của con chưa mở”. Nghe được tiếng “Ôm” rồi mà còn nói: “Con chẳng nghe gì hết”. Vậy thì tôi cũng bó tay. Bây giờ cô có thể thiền, nhắm mắt lại thiền thử xem. Đừng chen lấn phía sau người lớn tuổi đó. Bác ấy đã than phiền nhiều lắm rồi.
Được rồi, ờ. (Trước tiên, con xin chúc Sư Phụ Giáng Sinh Vui Vẻ và khỏe mạnh.) Ờ. (Con có vài câu hỏi. Thứ nhất là về đầu óc con, khi thiền thì con không thể tập trung được. Khi niệm Hồng Danh, con cảm thấy áp lực ở ngực và khó thở.) Tôi hiểu. (Vấn đề thứ hai là, có lúc khi con sắp nhập định, thì thân thể con muốn rời đi, muốn phóng lên, phá vỡ rào cản, giống như tên lửa. Nhưng dù nó có... dù nó có phun khói thế nào, thì cũng không thể bay lên được. Nghĩa là, còn cảm thấy như bị rơi xuống nữa.) Ồ. Mấy người khác có thể đi ăn rồi trở lại sau, và tiếp tục. Ai không có câu hỏi, thì có thể đi ăn. Mấy người khác có thể đi ăn. Bây giờ là 4 giờ chiều rồi. Sau đó thì quay lại, hoặc có thể ở lại đó, hoặc thích sao cũng được. Khi anh niệm Hồng Danh, cảm thấy áp lực ở ngực, (Dạ.) anh có biết tại sao không? (Dạ con không biết.) Bên trong còn rất nhiều chướng ngại. Có một số tà khí ở đó chưa chịu rời đi. Vậy, hãy niệm thêm để giúp nó giải thoát, cũng giúp chính mình vượt qua chướng ngại này. Còn lúc quán Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) cũng gặp khó khăn hả? (Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) thì tốt.) Tốt hả? (Dạ vâng.) Chao ơi, vậy thì tốt quá, tốt lắm.
Photo Caption: Giữ Gìn Cẩn Thận Những Hạt Giống Của Sự Sống